Đà Lạt chào đón tôi bằng sương sớm và khung cảnh quen thuộc, tức những ngôi nhà bé bé trên những con đường yên ắng
Tôi mơ màng mình như diễn viên chính trong phim, thò đầu qua khung cửa để gió thổi bay tóc, sương lún phún vào mặt, nụ cười không tắt..
Mỗi lần về, tôi cứ mãi bồi hồi một cảm giác không thể nói lên lời, cũng không thể viết lên giấy. Chỉ biết là, tôi đã cười rất nhiều, nói rất nhiều lời cảm ơn, mở lòng với rất nhiều người. Hôm nay sau rất nhiều lần, Tôi tạm đặt tên cảm giác ấy là Nắng, và lòng tôi luôn có Nắng, mỗi lẫn tôi về đây.
Ngay trước ngày về, ba gọi điện bảo sao nghỉ làm vậy, thôi đi làm đi không lại bị la. Lát sau mẹ gọi bảo tiếc ghê, nếu mai mà về được thì được ở nhà dài rồi. Tôi đã trấn an họ rằng tôi sắp xếp được công việc của mình, và rằng tôi đã háo hức về thăm họ thế nào. Ba lại tíu tít rằng ờ thôi về đi, một năm mấy dịp,… sau lại đến mẹ: ờ, nghỉ đi, chớ có mấy ngày sao ăn hết nuôi, bò kho, hủ tiếu, chả ram, mì quảng,… Tôi hiểu rất rõ, họ muốn gặp tôi lâu hơn, nhưng không muốn tôi bỏ dở công việc của mình,.. Thương vậy đó.
Gạo. 10kg – Ba đã đi chở ngay 10 kg gạo, như thể sắp có chục người về ăn cơm cả tuần.. Ba bảo nghe nói gạo này dẻo hơn, bữa nghe giới thiệu mà nhà mình còn nên ba chưa mua, lần này con về nên sẵn dịp mua luôn. Nghe mà cuống họng cứ nghẹn nghẹn, muốn nói gì đó nhưng không thốt lên lời.
Gặp và ôm mẹ. Thấy bụng mẹ vẫn bự, tự nhiên mừng ghê gớm, thấy mẹ bận jeans ôm người, tự nhiên thấy an yên, vì những người thân vẫn khỏe mạnh, vẫn tràn đầy.
(chưa kịp chụp ly cafe, lần về sau nhất định sẽ chụp lại)
Ba nèo đi siêu thị, cứ khăng khăng phải mua món gì đó, mua gì cũng được. Mà con gái ba đâu có nhu cầu mua sắm gì đâu, về nhà là vui lắm rồi. Thế rồi hai cha con dắt nhau vào hàng thực phẩm, mua trái này trái kia, bàn tính rôm rả làm món gì món gì. Đường về cứ thế xôn xao tiếng cười nói của hai cha con.
Điện thoại tôi mang bên mình, để nghe máy của một mẩu còn lại ở Sài Gòn, một mẩu để bức tranh ghép vừa vặn
Tôi cứ thầm mong, những khoảnh khắc giản đơn và những buổi sáng bình yên như thế này cứ kéo dài mãi, hoăc thôi ngưng đọng lại, cho tôi được ôm hết vào lòng… hoặc hãy cứ vắt ngang qua tôi, nhưng đừng đi đâu mất…
Tự nhiên thấm thía ghê câu thơ trong bài “Vội vàng” của Xuân Diệu:
“Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi”.
Đà Lạt, 27.04.2014